samedi 6 octobre 2012

Kì tích là một tên gọi khác của sự nỗ lực... :D

"Kì tích là một tên gọi khác của sự nỗ lực" :D. 

Không có sự thành công nào mà không phải trả giá bằng sự chăm chỉ, cố gắng và nỗ lực của bản thân. Hay nói cách khác thành công không bao giờ đến với người không bỏ công sức ra vì nó. Giỏi thôi chưa đủ, thiên tài thôi là không đủ. Người ta nói IQ chỉ chiếm 1% còn 99% còn lại là sự quyết tâm, và chăm chỉ.

Những triết lý này ko phải mình ko biết nhưng chưa bao giờ nó có sức động viên mình lớn như lúc này. Tại sao? Có lẽ vì gần đây mình thấm được nhiều điều về sự nỗ lực. Mình cảm nhận được những thay đổi tích cực do chính sự nỗ lực của bản thân mang lại. Mình sẽ kể câu chuyện về một vai diễn thành công nhé!

Mình rất thích làm diễn viên. Thật! cơ mà nó cũng giống như nhiều nghề khác mà mình thích làm thôi, kiểu như bác sĩ, ca sĩ.. hihi. Nhưng mình thích trở thành một diễn viên xuất sắc với chính vai diễn cuộc đời thôi, thế là đủ rồi. Cũng như thường lệ, sau một ngày diễn vai một thesard "chăm chỉ", về nhà mình muốn đi chạy, một phần để giải tỏa sau một ngày dài chỉ có ngồi và ngồi, một phần để làm tan ít mỡ, dạo này béo quá :)). Nhưng hôm nay mình tự nói với bản thân rằng sẽ diễn một vai diễn của một vận động viên chạy bền.. xuất sắc. 

Mang theo quyết tâm đó và bắt đầu chạy. Như thường lệ chạy từ nhà đến hết khu để ô tô là chân mình bắt đầu mỏi, căng cơ, hơi thở không đều và muốn dừng lại để nghỉ. Nhưng kinh nghiệm cho thấy, nếu mình dừng lại nghỉ lúc này có thể sẽ đỡ mệt nhưng khi chạy lại sẽ rất khó khăn, nhanh mỏi và mệt hơn, quãng đường chạy được cũng ngắn hơn rất nhiều so với lần chạy đầu tiên. Vậy là mình tiếp tục, mặc kệ cho cái cổ chân mỏi nhừ và biểu tình, mặc kệ cho việc thở không ra hơi nữa. Mình vừa chạy vừa thay đổi kiểu chạy một chút cho cơ chân dãn ra, bình tĩnh và thở đều đặn, hít vào bằng mồm và thở ra bằng mũi, cố gắng thu lượng oxi vào phổi nhiều nhất có thể. Nhờ thế mà thấy đỡ hơn hẳn. Rồi cũng ra được đến bãi đất trống, nó là một sân bóng nhỏ nằm bên cạnh cái hồ của trường. Cái hồ không rộng nhưng dài, và có hình dáng của chiếc mũ quân nhân - biểu tượng của X. Chạy bắt chéo qua sân bóng và men theo con đường ven hồ là thói quen chạy hàng ngày của mình. Con đường này chỗ thì nhiều cây cao vút, chỗ lại chỉ là những trảng cỏ trống. Gió mùa này đã rất mạnh, gió trên vùng bình nguyên cao như trường mình còn mạnh hơn, từng cơn gió cứ ào ào tạt vào mặt. Cũng vì thế mà mình đặt cho ngọn đồi này là "Đồi gió hú":). Gió như một người vô hình đang cố cản mình lại, cỏ dưới chân cũng làm cho bước chân không nhấc lên nổi, há miệng ra hít thở thì hít vào phổi toàn hơi lạnh. Đờ đẫn. Nhưng trong đầu mình luôn kêu gào hai chữ "cố lên". Mình không cho phép bản thân dừng lại, tự nhủ lòng còn cảm thấy cố được thì phải tiếp tục cố, mồ hôi vẫn chưa túa ra thì còn chưa được dừng. Đến đây lại phải nói thêm, mình có niềm thích thú và hâm mộ đến kì lạ cái vẻ đẹp của những vận động viên khi họ mô hôi mồ kê đầm đìa. Mình cũng muốn bản thân được như vậy. Thế là mình tiếp tục dấn bước. Trong đầu tự đặt ra mục tiêu phải chạy tới cột mốc của trường, và cứ thế nhằm thẳng hướng cột mốc đó để tiếp tục chạy, không cúi xuống. Cảm giác nhằm thẳng đích mà tiến thật sự rất tuyệt! Quãng đường phía trước còn dài nhưng cứ mỗi giây lại thu hẹp dần. Ban đầu cột mốc chỉ mờ mờ, bé xíu cứ sau mỗi giây lại càng lớn hơn, rõ dần ra. Mặc dù đã nhiều lần chạy qua đây nhưng đây mới là lần đầu tiên mình nhìn kĩ được hình dạng của cái cột mốc ấy và chữ viết trên nó. Nhưng viết gì nhỉ, ko để ý kĩ nên giờ mình cũng quên mất rồi. Việc nhìn thấy đích mỗi lúc một gần hơn như tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân mình. Cứ thế, cứ thế, đến được cột mốc thì mình cũng đứt hơi, k thể cố tiếp được nữa. Nếu như bình thường mình sẽ dừng lại, chống tay đầu gối và thở dốc, rồi tranh thủ đứng lại ngắm cảnh xung quanh, sau đó mới chạy tiếp. Nhưng rồi chợt nói với bản thân là không được. Nếu dừng lại lúc này, khi bắt đầu chạy lại mình sẽ cảm thấy rất uể oải và không muốn cất bước nữa, rồi lại theo kinh nghiệm mấy lần trước thì may ra sẽ cố được thêm một hai lần như thế, mỗi lần chạy chắc được trăm mét và rồi bỏ cuộc, cuốc bộ về nhà luôn thôi. Vậy là mình lại tiếp tục, ko chạy được nữa thì đi bộ, rồi đi bộ nhanh, vừa cho giãn cơ, vừa tiếp tục mục tiêu chạy hết vòng hồ nhưng bằng một cách khác ;)). Cứ thế mình cứ chạy, cứ hướng về mục tiêu mà tiến, cứ ngẩng lên quan sát cảnh vật xung quanh và tưởng tượng nó đang vỗ tay tán thưởng mình, mệt lại đi bộ, nhưng nhất quyết không dừng. Thế là cũng hết vòng hồ, rồi tiếp tiếp cho đến về được nhà. Mồ hôi đầm đìa và hạnh phúc khôn tả. 

Như bình thường chắc mình cứ chạy rồi nghỉ cũng phải mất mười lần dừng mới về được đến nhà nhưng lần này chỉ có 3 lần. Một thành công ngoài sức tưởng tượng, một kì tích của bản thân. Mình đã kết thúc vai diễn một cách cực kì xuất sắc bằng sự nỗ lực và phấn đấu của chính mình. Mình đã đạt được đến cái đích mà mình muốn đến. Những lần chạy sau này, dần dần mục tiêu được đẩy đi xa hơn và bây giờ thành tích là chỉ mất 2 lần dừng. Đó chính là sự cố gắng vươn lên.

Ngẫm ra thì cuộc đời cũng vậy nhỉ, hãy cứ đề ra mục tiêu đi và nhằm thẳng đích mà tiến, hãy luôn luôn ngẩng cao đầu, tự động viên và nỗ lực hết sức để đạt được mục tiêu ấy. Bạn sẽ không bao giờ bị lạc lối. 

Không ai không tránh khỏi những lúc khó khăn, những lúc mệt mỏi đến rã rời trên con đường ấy. Nếu mệt, hãy cứ dừng lại, nghỉ ngơi, lấy sức. Nhưng đừng bao giờ dừng hẳn. Dù mệt hãy cứ bước tiếp, bước chậm rãi thôi, để relax, để tiếp thêm dũng khí và sức lực. Nếu dừng lại, bạn sẽ chẳng còn dũng khí để đứng lên chay tiếp. Nếu có thể đứng lên, bạn sẽ chẳng còn niềm hứng khởi và sức mạnh tinh thần, niềm khát khao, mong muốn đạt đến đích như trước nữa. Vì thế đừng bao giờ dừng lại. Dần dần, dần dần một ngày bạn sẽ đạt được thành công một cách không ngờ. 

Đó chính là kì tích của chính bạn!

vendredi 5 octobre 2012

Thoi thi VIET ...

Lan dau tien sau nhieu nam moi quay tro lai viet blog. Thoi thi viet, viet de tap cai thoi quen dat van de, phat trien va giai quyet van de, tap cai thoi quen suy nghi logic va lam viec co qui cu, va de viet lai nhung suy nghi cua minh, ghi lai nhung dau an cua cuoc doi minh. Doi minh da co nhieu thay doi, vay ma chang co gi ghi nho, thay tiec nuoi :'(. Thuc ra cung muon viet lau roi co ma vi cai toi ngu dot va kem y chi nen gio moi create xong mot cai blog toi tan tren google blog. Muon co mot cai tren wordpress co, co ma tiec xien, moi thang mat toi 3,4$ ma khong biet co cham chi viet hay khong, thoi thi xai tam cai do free nay vai lan cho quen va luyen tap vay. Co ma cong nhan la tien nao cua day, cai blogger nay dao dien chan om ra. Co ma cu yen tam, de ban co nuong ra tay thi may hoi ma may lai dep len phai khong? ;)

Cung chang biet duoc may hoi ma lai chan, van dot chu dat nen roi som muon bi an chui la het muon viet ngay ay. Nhung thoi cung la de co cho chui ra chui vao, co cai gi do cua rieng minh.